Vị Hôn Thê Của Thần Chết
Phan_12
“Sời, cái đó Như khỏi bận tâm, Huyền cử mấy đầu bếp nước ngoài qua Happy Day là được chứ gì, khỏi lo” haizz, chuyện gì đối với nhỏ bạn tôi cũng nhỏ như con thỏ hết í!!! ~.~. Để suy nghĩ coi, nhỏ nói cũng có lí, lâu lắm rồi mình với nhỏ chưa đi chơi cùng anh Minh, với lại bây giờ đang là hè mà, phải đi vui chơi chứ! Haizz, việc tiền nong thì khỏi phải bàn, lần nào đi du lịch cũng toàn là nhỏ bao từ A tới Z hết đó, mình chỉ cần vác cái xác theo là được. Haizz…đúng là, có bao giờ mình cự tuyệt được cái mặt “cáo con” này của nhỏ đâu!!! Thôi, vậy cũng được, nếu mình xin phép mẹ thì nhất định mẹ sẽ đồng ý, vậy đi, đi chơi cho sảng khoái tinh thần trước khi vô năm học
“Ok. Để bữa đó Như xin mẹ, Huyền khỏi cử đầu bếp qua làm gì cho mắc công” tôi cười, nói
“Hèhè…!!! Như ơi, hôm nay Huyền thấy Như đẹp lắm nha, cực kì quyến rũ luôn, xinh ơi là xinh, chẳng men như thường ngày tí nào. Như… hihi…Như rủ theo anh Chun cùng đi cho vui nha!!! Hihihi…” nhỏ Huyền cười đểu cáng, mặt rõ gian… Khoan đã, nhỏ ta vừa nói gì thế?!? Rủ tên cà chớn đó đi sao? Hax, tưởng gì, tưởng nhỏ ta thông minh đột xuất mới thấy mình quyến rũ, ai dè! Đúng là, tại sao mình có thể quên cái “lưỡi trời ban” của nhỏ ta được chứ!!! Hừ…
“Được thôi, hắn ta mà đi thì Như ở nhà!” tôi điên tiết, đứng bật dậy rồi “phi” thẳng ra ngoài, mặc kệ nhỏ ta đuổi theo năn nỉ
“Như à! Thôi mà, Như biết Huyền thích anh Chun thật lòng mà, Như giúp Huyền lần này đi, hôm bữa anh Chun giận Huyền rồi nên lần này Huyền muốn chủ động làm hòa! Nha, nha, nha…”
“Muốn rủ thì Huyền tự đi mà rủ, Như không đi đâu, Huyền cứ lo mà đi chơi vui vẻ với tên Chun cà chớn đó đi nha!”
“Này! Đó là anh họ Như mà sao Như bảo cà chớn hả?” nhỏ Huyền tức giận
“Sớ, anh họ cái quái gì không biết” nói xong tôi trèo lên xe buýt luôn, bỏ lại nhỏ ta đang đứng la làng la xóm, giậm chân đùng đùng. Đúng là, nhỏ ta chỉ quan tâm tới tên Chun ấy thôi có thèm để ý đến thái độ của mình đâu, lại còn kêu mình rủ hắn ta đi chơi chung nữa, hứ, có hắn thì tuyệt đối sẽ không có mình đâu, mơ đi, đi du lịch với anh ta à?!? Thà mình ở nhà còn sướng hơn, sao số mình cứ phải dính với tên ấy hoài vậy?!?! Khổ quá đi!!! Tôi vừa đi vừa lèm bèm, vừa than thân trách phận cũng không biết mình đã xuống xe buýt từ bao giờ, đang đi trên lề đường đột nhiên…
“Tin…Tin…Tin…” tiếng còi xe ô tô. Theo trực giác tôi quay đầu lại, là một chiếc xe hơi mui trần màu trắng không biết đã theo tôi từ khi nào… một nụ cười tỏa nắng…là anh Minh…
CHAP 27: MÓN QUÀ
“Đang giận ai mà mặt em tức tưởi thế?!?!” anh Minh đẩy cửa xe bước ra nhìn tôi chọc ghẹo
“Hèhè, tại có một số chuyện bực mình thôi! Anh đi đâu thế?”
“Đi tìm em! Anh đói bụng rồi, bao anh ăn nhé! Lên xe thôi!!!” anh Minh không thèm đợi tôi kịp trả lời, đẩy một phát tôi “thăng” lên xe luôn – chỗ ngồi kế bên anh ấy
“Anh muốn ăn gì mới được?”
“Tùy em thôi!”
“Víu…” chiếc xe chạy như bay trên con đường. Lâu lắm rồi tôi mới được ngồi cạnh anh Minh thế này! Một cảm giác lạ, không giống khi trước. Tim tôi đã không còn đập mạnh như lúc đó nữa, bây giờ tôi xem anh ấy như anh trai, một người anh trai đích thực, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm toát ra từ con người cạnh bên, không còn lạnh lẽo, không còn xa cách nữa, một cảm giác thật lạ ùa đến với tôi, ngồi gần bên anh tôi thấy con tim mình như được sưởi ấm, tóc anh Minh bay phất phới để lộ vầng trán cao, khuôn mặt anh Minh sáng ngời (làm như ma vậy), nụ cười hút hồn tỏa nắng…anh Minh đẹp thật đấy…
“Em làm gì nhìn anh ghê thế?” anh Minh quay sang nhìn tôi trêu
“Tại thấy anh xấu quá!” tôi cũng trêu anh lại
“Sao cơ? Này này, không biết bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt vì anh đấy nhé!” (đúng thật!!!)
“Phì!!!... Em nghe Huyền nói thời hạn du học của anh còn những hai năm cơ mà?”
“À, anh về sớm để chuẩn bị giúp ba tiếp quản công ty. Ba anh vài tháng nữa sẽ sang Mĩ lãnh đạo chi nhánh bên đó nên anh thay mặt ba quản lí thôi. Với lại, tại nóng lòng gặp em đấy mà!!!”
“Sao?” nãy giờ anh Minh cứ làm tôi choáng váng hoài, vừa bất ngờ, vừa ngỡ ngàng, vừa khó hiểu…
“…” anh Minh không nói gì mà nhìn thẳng về con đường phía trước, tôi cũng im lặng nhìn quang cảnh hai bên đường…con đường này đẹp quá, tôi chưa đi qua bao giờ, hai bên đường là những cây hoa bò cạp tím trông thật lãng mạn, đường này bé thôi, màu xanh sáng của bầu trời hòa quyện cùng nét xanh lá lẫn với một màu tím huyền bí bao bọc lên không gian, con đường này vắng tanh, chẳng có ai cả, chỉ có chiếc xe, tôi và anh Minh, những cánh bò cạp tím bay bay theo chiều gió, rải đầy con đường, khung cảnh thật thơ mộng…
“Con đường này là nơi bí mật của anh đấy! Lúc chưa đi du học, mỗi khi có điều gì bức bối hay có những cảm giác khó tả trong người anh đều lái xe dạo vòng quanh con đường này! Đường này không có tên, cũng chẳng có ai xây dựng nhà ở đây cả!” anh Minh dường như đang nói chuyện với tâm hồn tôi, nãy giờ tôi cũng đang thắc mắc, bởi hai bên đường chỉ toàn cây hoa, đằng sau lại là bãi cỏ, trông như một công viên vậy, ôi đẹp quá!!! Chưa bao giờ tôi được ngắm cảnh đẹp đến thế này, một con đường không tên nằm giữa lòng Sài thành thật quá đỗi lạ kì, có lẽ, vì nét đẹp lãng mạn của nó mà người ta không muốn xây dựng nó chăng?...
“Em muốn biết tại sao trên đời có cây hoa bò cạp tím không? Anh kể nhé! Ngày xưa có một chàng trai rất yêu một cô gái, nhưng chàng trai ấy không giám thổ lộ tình cảm của mình, tính cách của chàng rất lạnh lùng nhưng vô cùng chung thủy, rồi đến một ngày, cô gái mắc bệnh nặng sắp phải từ giã cõi đời, chàng rất muốn nói với cô gái là chàng rất yêu cô nhưng cái băng giá trong con người chàng đã không cho phép chàng được làm điều đó. Rồi cũng đến lúc cô gái phải ra đi, trước khi ra đi cô gái ước rằng mình có thể chiêm ngắm được thứ tình yêu vĩnh cửu vì cô chưa từng một lần nếm thử mùi vị rung động của trái tim. Và thế là một bà tiên xuất hiện, vì quá xúc động và thương cảm cho 2 người họ, bà ấy đã nhắn gởi lời ước mơ của cô gái đến chàng trai, thế là chàng trai quyết định xin bà tiên cho mình được thực hiện ước mơ của cô gái. Và rồi, từ trên bầu trời xanh, bắt đầu xuất hiện những cánh màu tím, mềm mại, nhẹ nhàng, sự chung thủy của chàng đã hóa phép cho ước mơ của chàng và cô gái, cô gái chết trong cơn mưa hoa. Và những cánh hoa ấy chính là chàng trai. Em biết không, loài bò cạp thoạt nhìn trông rất đáng sợ, nhưng thật sự chúng rất nhút nhát và không khống chế được bản thân mình. Chính vì thế, bà tiên đã đặt tên cho chàng là bò cạp tím, hóa phép cho cô gái trở thành thân cây và cành lá để họ được mãi mãi ở bên nhau, những nụ hoa trên cây chính là tình yêu vình cửu, một tình yêu mãi mãi vững bền…” anh Minh vừa lái xe vừa ôn tồn kể, giọng nói anh ấy dịu dàng, nhỏ nhẹ và ấm áp…
“Thì ra là vậy, cuối cùng cô gái và chàng trai cũng được ở bên nhau. Chàng trai đó nhát quá anh nhỉ? Thích thì cứ nói là thích tại sao phải rụt rè?!?”
“Vì đó là bản chất của cậu ta!” anh Minh nói với một nét mặt là lạ sao ấy, một đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa điều gì đó…
“Chuyện này có thật không anh?”
“Không, anh bịa đấy! Hahahahaha, vậy mà có người tin sái cổ luôn chứ! Hahahaha, em thơ ngây thật đấy, cây bò cạp thì từ rễ mọc lên chứ ở đâu ra mà có bà tiên cơ chứ! Hahahahaha…” anh Minh cười như điên dại, trêu tôi
“Anh thật là…!!!” tôi trừng mắt. Đi hết con đường trải đầy những cánh hoa tím, chúng tôi rẽ sang con đường lớn rồi đi về con hẻm nhỏ, xe anh Minh dừng lại cách nơi bán hủ tíu gõ không xa. Và đương nhiên món “khai vị” hôm nay là hủ tíu gõ rồi, anh ấy ăn khỏe lắm cơ, những hai tô hủ tíu mì, tôi chỉ ăn mỗi một phần hoành thánh tí tẹo, vừa ăn tôi và anh Minh vừa nói chuyện rôm rả, lúc thì cười ha hả vì cái điệu ăn như chết đói rồi bị phỏng miệng của anh ấy lúc lại khóc như mưa vì bị “ông anh trời đánh” “ban tặng” một “đống” tương ớt khiến lưỡi tôi suýt nữa thì cháy. Anh Minh cũng “sát gái” không kém tên Chun ở nhà đâu nhá! Ai đi qua đi lại đều nhìn anh ấy với cặp mắt ái mộ, chảy dãi ròng ròng (lại nói quá!), anh Minh lịch sự lắm cơ chẳng giống tên cà chơn kia tí nào, anh ấy luôn nở một nụ cười thật tươi đáp lại khiến cho các cô gái chết ngất đi được, gian quá đi, tội lỗi tội lỗi…Ơ…Nhưng mình nhớ tới cái tên kia làm gì, nãy giờ cứ so sánh mãi, thôi quên đi quên đi, nhớ tới hắn chỉ tổ “rối não”…. Lí do tôi bảo anh Minh ăn khỏe bởi 2 tô hủ tíu vẫn còn chưa đủ “đô” đâu, món tiếp theo chính là bánh tráng trộn, lần này thì anh Minh ăn một lúc những 2 bịch, tôi nhìn mà suýt lé mắt, “sơn hào hải vị” tiếp nữa chính là bánh mì kẹp thịt, đương nhiên đối với anh~ không chỉ là 1 ổ thôi đâu, còn có cả cháo lòng, bún bò Huế, bánh canh, gỏi cuốn…~.~, tráng miệng chính là chè ba màu và nước mía…choáng váng…choáng váng…anh Minh thì cười ha hả vì được ăn uống no nê, tôi thì nước mắt ròng ròng vì “xót thương” cái bóp tiền…
“Này, có cần keo thế không hả? Vẫn chưa trám hết cái bao tử mà đã than vãn rồi!”
“Sao cơ? Anh vẫn chưa no nữa à?” tôi suýt ngất vì câu vừa rồi của chàng hoàng tử trước mặt. Không biết anh Minh giữ dáng sao hay thế, ăn xế thôi mà còn như vậy không biết bữa chính của anh~ sẽ ra sao đây! Trông dáng người cũng “ngon” lắm mà, cơ bắp cuồn cuộn, cao ráo, không lẽ ăn một bữa nhịn ba ngày sao trời!?!
“Đùa tí thôi, để anh đưa em về!” anh Minh bỏ hai tay vào túi quần, đi tướng sang, thi thoảng quay đầu lại nhìn cái mặt như bánh bao chiều của tôi rồi cười điên dại (cười đẹp đến chết người!!!). Hichic, may là anh là anh Minh đó, nếu không em giết anh từ lâu rồi! Huhuhuhu, ôi money money của tôiiiiiiiii…
Anh Minh lái xe đưa tôi về đến tận nhà, đẩy cửa bước ra rồi đi sang mở cửa cho tôi, tôi vào nhà trong cái vẫy tay tạm biệt của anh Minh…Happy Day đã vắng khách, chỉ còn vài ba người thôi, vừa vào trong đã thấy cái mặt khó ưa hột dưa của tên Chun rồi, tôi quăng cục lơ rồi thẳng tiến vào trong bếp uống nước…
“Công nhận đi chơi với trai đã ghê ha! Được đưa về tận nhà luôn còn muốn gì nữa!” giọng nói mỉa mai (biết là của ai rồi ha!). Nhịn, nhịn, nhịn…tôi suýt nữa thì sặc nước bởi cái giọng điệu nói xéo thường ngày…bình tĩnh…mình không thể giết chết hắn ta được, vào tù ngồi thì biết làm sao…nhịn…nhịn…
“Còn tên kia không biết ăn cái gì mà ngu quá trời, chở đi chở về chi cho tốn xăng, đi hẹn hò từ sáng tới giờ chắc mệt rồi, lên lầu nằm nghỉ đi không đột quỵ chết tươi đó!!!” vẫn giọng đó…bình tĩnh đi Tuệ Như… nhịn…kiềm chế…
“Thái tử à! Thôi đi, không thôi lại xảy ra chiến tranh nữa đấy. Người đừng gây chuyện nữa mà” Lui đang đứng kế tôi, thấy sắc mặt tôi như đang sắp giết người tới nơi liền chạy ra ngoài khuyên can. Mấy người khách trong tiệm đang ăn uống ngon lành đành hoãn lại chờ xem “ci – nê”
“Tôi có nói gì đâu! Chỉ là thấy sao nói vậy thôi mà!”
“Rầm…” tôi đập mạnh cái cốc nhựa xuống bàn, “phóng” ra phòng khách, mặt đằng đằng sát khí…
…cặp mắt tóe lửa…
…cặp mắt tóe lửa…
…nhìn nhau trừng trừng…
…nhìn nhau trừng trừng
…yên lặng…
…yên lặng…
…em ngồi xem…
…em ngồi xem… (giống bài hát ghê!!!)
…1s…
…2s…
…3s…
…
“TÔI……………….không thèm nói với anh nữa!!!” tôi bỏ lên lầu (bó tay chấm com luôn, tưởng Tuệ Như dộng vào mặt tên Chun hay “chơi” trò bạo lực chứ! ~.~)
“Hớ…Hớ…hơhơhơ…đúng là con nhỏ điên” tên Chun phát ngôn một câu suýt nữa tôi “bay” ngay xuống lầu cho hắn ta ăn đấm, nhưng vì trong quán có khách nên tôi đành bất đắc dĩ cho qua…sôi máu…sôi máu…
…
…
…
“Cô Tuệ Như ơi! Cô có bưu kiện gì đó nè!” giọng của Lui lanh lảnh dưới lầu. Lại là gì nữa đây???...
Tôi đi xuống, nhận lấy bưu kiện và kí tên vào tờ giấy do người chuyển giao mang tới, cũng không quên gật đầu nhỏ nhẹ cám ơn. Là một món quà sao???...chiếc hộp quà màu trắng có hoa văn hình bông hoa bò cạp tím…hoa bò cạp tím???…trên nắp hộp quà có một chiếc nơ lớn đồng màu, hộp quà có vẻ hơi to…tôi tháo băng keo từ từ mở ra trong ánh mắt tò mò của Lui và cái tên kia (biết rồi hen!!!)…Là một đôi giày…của tôi sao?...giày à???...Một đôi giày búp bê màu da bò, với cái đế không quá cao, họa tiết trang trí tuy đơn giản nhưng vô cùng thanh lịch và đáng yêu, chiếc nơ nhỏ nhắn nằm ngay giữa mũi giày, còn có một chiếc cúc dễ thương phía trên nữa…đẹp quá…xem ra là đồ mắc tiền vì chất liệu làm đôi giày này là một loại da thượng hạng, bên trong đôi giày còn có in thương hiệu Milan Royal – đúng thật là đồ hiệu rồi. Trông đôi giày bóng loáng rất sang trọng. Kèm thêm là những đường may tinh tế được cách điệu bằng một loại da khác có màu bò sậm hơn, nhìn rất cá tính, một vẻ đẹp đơn giản và thuần khiết…trong hộp quà còn có một tấm thiệp…
- Chắc là vừa với cỡ chân em đó. Xem như đây là quà trả ơn em hồi nãy khao anh ăn! Nhớ phải mang đấy nhé! Hun chụt chụt!!!
Là quà của anh Minh sao? Sao mua nhanh thế nhỉ? Mới đây thôi mà, đúng là super man, không ngờ mình cũng nhận được quà đáp lễ nữa cơ đấy!!! Hihihi, thích thật…Lui cũng đứng trầm trồ khen ngợi…
“Trông đẹp quá! Ai tặng cô vậy?”
“Anh Minh, cái anh hồi nãy đưa tôi về ấy!” tôi phấn khởi ra mặt
“Sì!” tên Chun “sì” một cái rõ to ra vẻ khinh bỉ rồi bỏ vào trong bếp, hứ, mặc kệ nhà ngươi, hihihi, giày đẹp quá!!!
“Tuệ Như xinh đẹp, Tuệ Như xinh đẹp nghe điện thoại đi Tuệ Nhưuuu… Tuệ…” (nhạc chuông với giọng hát em bé dễ thương ghê!!!)
- Alô, cho hỏi ai thế ạ? – tôi thấy số lạ bèn hỏi
- Ta là người tặng em đôi giày đây! (giọng sát thủ) Hahahahaha, đùa thôi, anh Minh nè! Thấy thế nào, vừa ý em chứ? (đổi giọng)
- Hihihi, cám ơn anh nha, giày đẹp lắm!
- Đừng từ chối đấy nhé!
- Anh yên tâm đi, em không phải mấy kiểu người thích mà khoái tỏ vẻ từ chối miễn cưỡng đâu. Tặng là em nhận tuốt! Héhéhé…!!!
- Phì, nhớ mang đấy!!!
Tút…tút…tút…
Tôi còn chưa kịp nói hết câu là anh ấy đã cúp máy rồi, hìhì, anh Minh đúng là một người con trai chu đáo, còn gọi điện thoại nữa chứ!! Híhíhí, mà không biết anh~ lấy số mình từ đâu ta? Chắc là nhỏ Huyền rồi! Hihihi, giày đẹp quá…Tôi đưa chân vào thử, wow, thần kì thiệt, vừa sát luôn, anh Minh tinh ý thật đấy!!!...Đẹp quá đi…Tôi thích thú, đi qua đi lai, cười cười nói nói, nhìn ngắm đôi giày mình đang mang…héhéhé, lần đầu tiên có người khác giới tặng quà cho tôi đó, lại còn là anh Minh nữa!!! Vui quá, sướng quá, điên cuồng…hihihihihi!!!!(để tg mình miêu tả nét mặt từng nhân vật hen: mặt Tuệ Như: sướng đê mê, mặt Lui: ái mộ, ái mộ, mặt Chun: hầm hầm, lạnh tanh, miệng lẩm bẩm gì đó, chàng cũng không biết lí do tại sao mình bị vậy nữa, lúc nào cũng như người lên tăng xông…)
CHAP 28: HỘI NGỘ
Cả ngày hôm nay tôi toàn long nhong ngoài đường, hẹn với nhỏ Huyền, đi ăn với anh Minh. Bây giờ là 7giờ tối, cũng lâu rồi không theo dõi tin tức, sẵn hôm nay đang hứng khởi (mới nhận được quà nên zậy đó mà!!!) mình coi thời sự đi! Háháhá…
“Bíp”
- Sau đây là bản tin trong nước:
+ Tập đoàn L-Style vừa công bố người mẫu độc quyền mới cách đây không lâu đã được đông đảo người dân trong nước bao gồm cả cư dân mạng ủng hộ nhiệt liệt
+ Người thừa kế của tập đoàn Huyền Minh đã chính thức trở về, một lần nữa áp đảo hầu hết các tập đoàn hàng xóm
+ Sự kiện…
+ Báo chí đưa tin…
+…
+…
Mục một: người mẫu độc quyền tập đoàn L-Style sau khi chính thức ra mắt người dân Việt Nam đã nhận được những sự ủng hộ nhiệt liệt, bởi ngoại hình hoàn hảo, khuôn mặt thiên thần mà anh được mến mộ (hình ảnh trong buổi họp báo >>> tg: đập mặt vô bàn phím vì một sắc đẹp kinh khủng khiếp >> đẹp quá xá mà!!!). Theo như lời phát biểu của ông Tổng giám đốc tập đoàn L-Style Lưu Minh Hùng, vào đầu tháng này sẽ ra mắt bộ sưu tập ảnh thời trang mới do anh Chun – người mẫu độc quyền mới của tập đoàn này quảng cáo. Trong suốt 45 năm nay, tập đoàn này luôn dẫn đầu về những xu hướng thời trang mới, và giờ đây lại một lần nữa tấn công những tập đoàn hàng xóm lân cận, xem ra đây sẽ là một thử thách lớn cho những “ông trùm thời trang” khác của Việt Nam
“Sax…” tôi phun luôn cục kẹo cao su đang nhai nhóp nhép trong mồm khi nghe cái bản tin tuy không phần nào sốc óc nhưng cũng đủ làm cục tức đang chui dần xuống bụng trào ngược trở lại, chắc tại áp suất nên cục kẹo cao su bị đẩy ra ấy mà (~.~)
Mục hai: người thừa kế của tập đoàn Huyền Minh đã trở lại sớm hơn sau thời gian du học, chính vì cuộc trở lại này của anh Ngô Huỳnh Minh đã phát sinh ra nhiều nhăn nhó hơn cho những tập đoàn khác, với quá khứ lẫy lừng của anh: 16 tuổi giúp cha khôi phục công ty đang trong tình trạng khủng hoảng trầm trọng, 18 tuổi đưa ra dự án đánh bại tất cả các đối thủ trên thương trường và thu về lợi nhuận trên 500 tỉ USD. Vì vậy, sự trở lại này của anh mang tính thách thức cao trào cho tất cả những chiến binh trên thương trường Việt Nam nói riêng và thế giới nói chung (hình ảnh mới quay ở sân bay và hình ảnh ở công ty: mặc vest trắng, cười nụ thiên sứ >>> tg: chảy nước miếng, nước mắt nước mũi phun trào, bất tỉnh nhân sự)
“…không có gì đáng bất ngờ…nhóp nhép nhóp nhép” (cái cục kẹo cao su lúc nãy bị rơi xuống sàn nó thấy tiếc quá nên nhặt lên ăn lại!!!~.~ đúng là ăn lông ở lỗ!!!)
“Bíp! Thời sự lúc nào cũng chán phèo!!!” (tin sốc não như vậy mà chán! Choáng váng…choáng váng!!!)
…
…zzz…
…zzz…
…
Sáng hôm sau…
“HAPPY DAY XIN CHÀO!!!” lại cái kiểu chào hỏi “giết người”
“Chậc chậc chậc, công nhận sức công phá của cái miệng em lớn thật đấy! Anh suýt nữa thì thòng tim chết luôn rồi đây này!” tiếng nói phát ra từ một người đang đứng vòng hai tay trước ngực, tựa vào thành chiếc xe mui trần màu trắng đậu ngay trước cửa nhà tôi…
“Ơ! Anh Minh, mới sáng ra anh tới đây làm gì?”
“Muốn đuổi anh về à? Không được tới đây ăn sáng sao?” nói xong anh Minh thẳng thừng bước vô nhà…(không sợ mất xe sao trời!?!)
“Chào cô Tuệ Như, chúng tôi đến rồi nè!” giọng của Lui
“Ờ!” tôi nói
“Xìiii!!!” một tên con trai đang đút hai tay vào túi quần, mặt hiện rõ nét khinh người…~.~ (biết ai rồi ha!!!)
“Ơ! Hình như anh đây là…Chun gì đó phải không? Hôm nọ tôi có xem tin tức, là người mẫu sao?” anh Minh đứng lên ngờ ngợ nhìn tên Chun đang một mắt nhìn đất một mắt nhìn trời
“Ờ” tên Chun nói một câu cực “dài” với cái điệu lạnh lùng vô đối rồi thẳng tiến vào nhà bếp
“A…à…anh ta là vậy đó! Y như anh hồi trước, vậy là anh có đồng minh rồi nha!!!” tôi vội chữa cháy
“Hìhìhì!” lại cái điệu cười “giết người không dao” (tg>>> nước dãi ròng ròng!!!)
“Ơ, cô giới thiệu đi chứ! Anh này là ai thế?” Lui tò mò hỏi
“Ờ ha! Để tôi giới thiệu, đây là anh Minh, là đàn anh của tôi cũng là anh trai ruột của Huyền, cô gái hôm bữa tới đây đó! Còn đây là Lui, người hồi nãy là Chun, tên mà hôm bữa anh gặp rồi đó, là người mẫu, 2 người này cũng là nhân viên ở đây!” tôi giới thiệu
“Anh muốn ăn gì không?” tôi hỏi với giọng ác quỷ đội lốt thiên thần, giả bộ thục nữ làm 2 tên kia đang “chăm chỉ” trong nhà bếp đều chổng khu lên nôn ra hết tất cả những gì trong bao tử, ruột non, ruột già…(có khủng khiếp vậy không???!!! 0_0)
“Burger! Hìhì!” (tg >>> phụt máu mũi, phụt máu miệng, tim, gan, phèo, phổi bay hết lên thiên đường đi du lịch kéo luôn cái linh hồn đi theo!!! Hồn ới ời ơiiiiiiiiii!!!)
“Này, hai người làm một cái burger bò đi nhá! Tôi ra ngoài tiếp khách!” tôi chạy như con choi choi vào trong bếp căn dặn “đàn con”
“Ồ!” Lui gật đầu. Khỏi khai cũng biết tên Chun lơ tôi như không khí rồi, làm như tôi quan tâm tới hắn ta vậy, lơ thì lơ luôn đi, sớ!!!
“Cám ơn anh vì món quà hôm qua nhé!” tôi ngồi xuống cái ghế đối diện anh Minh
“Có gì đâu! Thật ra hôm nay anh đến là để làm một nhiệm vụ nhỏ em giao phó đấy!” anh Minh ôn tồn bảo
“…”
“Mời em đi du lịch, con nhỏ nói rồi đúng không? Haizz, mới về nước có mấy ngày mà phải làm một nhiệm vụ cam go rồi! Này nhé! Chưa bao giờ anh ngỏ lời mời cô nào đi chơi đâu đấy, anh vẫn còn trong trắng lắm nhé, em là người đầu tiên đấy!” anh Minh làm mặt nghiêm trọng…Khoan đã, anh~ đang mời mình đi chơi sao? Đi cái resort gì ở Nha Trang đấy hở? Thật sao? Anh ấy đang mời mình à???!!!...Áaaaaaaaaaaaaaaaa, sướng quá đi thôi! Híhíhí, lần đầu tiên anh ấy ngỏ lời mời mình đó. Không thể từ chối được, híhíhí…nhưng…nhưng nếu chấp nhận ngay thì táo bạo quá, không được, phải chần chừ một tí…nhưng…được đi chơi với người đẹp trai như anh Minh thì còn gì bằng, híhí, mặc dù mình với nhỏ Huyền đi với anh~ nhiều rồi, nhưng lần này thì hoàn toàn khác, híhíhí, ngại quá đi…!!!
“Sao? Chịu không? Anh bắt đầu thấy ngượng rồi đó! Trả lời nhanh nha! 1…2…”
“Chịu...chịu…ai bảo không chịu đâu!” tôi nói vội (mất thể diện quá!)
“Phì! Dễ thương ghê!!!” (sax, hồn lại đi chơi nữa rồi!!! Nụ cười thiên thần…)
Anh Minh khen mình dễ thương sao! híhíhí, ngại quá à! Em biết em dễ thương rồi nhưng anh có cần nói thẳng vậy không, làm người ta ngượng chín cá mặt, híhíhí!!! (Tuệ Như phán một câu mà linh hồn mình tự động bay về, khỏi cần mời pháp sư luôn! Bái phục, bái phục!!!)
“Như ơi! Ủa anh hai!!!” một giọng lanh lảnh từ ngoài cửa bước vô…nhỏ Huyền
“Tới đây làm gì thế nhóc?”
“Còn anh?”
“Tới để làm nhiệm vụ cưng giao phó chứ giề?”
“Tuệ Như…long lanh long lanh…” nhỏ Huyền lại vác cái mặt “cáo con” đến cầu xin, hai tay chắp lại, van nài thành khẩn, haizzz, níu kéo không có hạnh phúc đâu cưng ạ!!! Chia tay đi!!! (nhiễm phim nặng thật!!!)
“Khỏi lo! Hai mày xử đẹp rồi!” lời “phán xét” của anh Minh đã…cắt ngang bộ phim tình “củm” do hai diễn viên nữ chính thể hiện, cuộc tình tưởng như đã tan vỡ nhưng bây giờ lại được hàn gắn, hai nữ diễn viên dang hai tay chuẩn bị ôm nhau…
“Huyềnnnnnnn…” (thôi đi bà nội)
“Huhuhu…cuối cùng chúng ta cũng có ngày gặp lại…huhuhuhuhu…” (thêm bà ngoại này nữa. Mình zới mấy nhân vật khác đứng xem ci-nê trong nhà!!!~.~)
“Phải! Huyền…” tôi chạy tới…quang cảnh thay đổi…từ Happy Day chuyển thành một dải ngân hà, hai người yêu nhau đứng ở hai đầu xa tắp đang chuẩn bị chạy đến ôm chầm lấy nhau…
…
“…Anh Chun……….ôm chầm…ôm chầm…”
Tén ten tèn tennnnnnnnnnnnnn…hụt…hụt…bị hố…(nữ diễn viên Tuệ Như đã chính thức lọt hố trong khi đang tính chạy đến ôm chầm người mình yêu!!! Dải ngân hà “biến hình” thành Happy Day…Huyền đang ôm chặt cứng Chun, Chun thì đang cố sức “bứt con đỉa đói” ra, Tuệ Như mặt rắn đanh lại >>> nhục quá mà! Minh và Lui được một trận cười hả hê từ bộ phim hài biến tấu!!!)
“Này, này, bỏ ra, bỏ ra nhanh lên!!!” tên Chun đang la bài hải như heo bị chọc tiết
“Không, không bỏ đâu, nhớ anh quá à! Hihihi!!!” cười khúc khích, giúc đầu vào bụng tên Chun như mấy con heo con đang đòi ** (so sánh thái quá!!!)
“Huyền, không lẽ người trong mộng của cưng là Chun sao?” anh Minh ngơ ngác hỏi
“Phải, phải đó!!! Phò mã tương lai của em đó! Híhíhíhí…”
Còn tôi…vẫn chưa hết nhục…tôi và nhỏ ta “đóng phim” nhiều lần rồi mà chưa bao giờ tôi bị hố như thế này! Tức thiệt à nha!!! Ơ hay, lại còn ôm chầm tên Chun kia nữa, tức quá đi, bỏ ra coi, có bỏ ra không thì bảo… dám để mình hố hàng hả??? Hừ…
Sau một hồi giằng co khí thế, chiến đấu dũng cảm với tinh thần “bảo vệ sự trong trắng” của tên Chun, cuối cùng nhỏ Huyền cũng chịu buông tay. Haizzz, tật của nhỏ mà, lâu ngày không gặp nên vậy đó, mà có lâu la gì đâu, mới hơn một tháng thôi mà, làm gì ôm chặt giữ vậy chứ!!!
“Hìhì, Tuệ Như đã đồng ý đi chơi rồi đúng không? Vậy thì đừng có mà hai lời đấy nhé! Anh Chun àaaaaaaaa!!!! (ơn da gà quá, làm gì ẻo lã giữ!!!) đi du lịch nha, đi ba ngày thôi, không dính líu tới lịch làm người mẫu của anh đâu! Nha, nha, nha!!!” nhỏ Huyền xuống nước năn nỉ, dùng tới hạ sách “cầu xin”, lắc lắc cánh tay tên Chun suýt nữa thì “rụng” luôn cả xương vai. Khỏi phải nói, chỉ cần nghe tới hai chữ “du lịch” là mắt tên đó sáng rực lên như 2 cái đèn pha…
“Không được, hắn không được đi!” tôi quát
“Sao thế?” anh Minh hỏi
“Phải đấy! Tại sao? Hai anh em nhà Như đi chơi chung với hai anh em nhà Huyền không phải tốt sao? Với lại Như đã nói rồi, tuyệt đối không được nuốt lời như hôm qua đâu! Có anh Minh làm chứng kìa! Lèeee!!!” nhỏ Huyền dẩu môi lên, lè cái lưỡi trêu tôi
“Hai người là anh em sao?” anh Minh nãy giờ chẳng hiểu đầu cua tai ngeo gì cả, hỏi ngơ ngác
“Phải, là hai anh em họ nhưng 2 người đó bất đồng lắm. Tại Tuệ Như chứ đâu!” nhỏ Huyền tiếp tục bênh “tềnh iu” của mình. Được lắm, muốn ăn “Như Lai thần chưởng” thì cứ ngon mà nói tiếp – tôi trừng mắt làm nhỏ im bặt
“Ồ, nếu vậy thì Chun cũng đi cùng luôn cho vui!” anh Minh phát biểu một câu “chí lí” vô cùng khiến mặt tôi méo xẹo
“Phải đấy anh! Ở đó là resort của nhà em, có khu vui chơi, bể bơi cá nhân, suối nước nóng, nhà hàng 5 sao, nhà nghỉ,…đủ thứ hết á! Chắc chắn anh sẽ thích cho mà coi!” nhỏ Huyền biết được điểm yếu của tên Chun nên cứ được nước xông lên, từ một tiểu thư hiền lành biến thành Lucifer chuyên đi cám dỗ người khác, và hiển nhiên tên Chun “dính chưởng” ồ yeah…tên Chun mắt sáng rực, suýt nữa thì chảy dãi tong tong, trên đầu hiển lên đám mây viễn tưởng, từng quang cảnh của buổi du lịch hiện ra đầy dẫy khiến hắn càng “phê” hơn
“Hềhề! Xem mặt là biết anh chịu rồi ha! Quyết định zậy nha!”
“Không được!” tôi tiếp tục phản bác câu nói vừa rồi của nhỏ Huyền
“Thôi mà! Anh em có bất đồng gì thì sẵn dịp này giải quyết luôn! Với lại em đồng ý với anh là đi rồi đó, không được nuốt lời!” anh Minh khuyên can tôi…Phải làm sao đây? Không lẽ mình phải đi chơi chung với hắn ta ư??? Tôi đưa mắt liếc tên Chun vẫn còn đang trên thiên đường, gọi hồn hắn về rồi chạy lại kéo hắn ra một góc “hội ý” (nói hội ý thôi chứ thật ra là đe dọa!!!)
“Này! Nếu anh không muốn để lộ thân phận thì mau từ chối đi!” tôi nói khẽ vào tai hắn (khoảng cách 2 người lúc này là…cực gần! Háhá, ai hổng biết tưởng họ đang kiss má nhau cũng nên, điển hình là hai anh em nhà họ Ngô kia!!!)
“Yên tâm! Tôi đâu có ngu như cô, dễ gì để lộ! hehe >> cười đểu” (áháhá! Cười đểu mà đẹp zai quá xá luôn)
“…” tôi đang trong tình trạng “chết lâm sàng” trước câu nói đểu cáng của tên kia. Ngu sao? Hắn ta thừa cơ hội để rủa mình đấy à! (cái này người ta gọi là thừa nước đục thả câu đấy!)
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian